Thơ -Phan Trọng Nghĩa
( Thơ: Phan Trọng Nghĩa -28/10/2025 ) Trong cuộc đời, ai rồi cũng một lần đi tìm, Một nửa thương yêu, một hình bóng lặng im. Có người gặp sớm, trời cho duyên sớm nở, Có người tìm mãi — vẫn lạc giữa niềm tin. Cái ta gọi là “duyên” — mong manh tựa gió, Chạm nhẹ một lần rồi hóa khói mây bay. Giữa vô vàn người, ta lỡ bước ngang tay, Chỉ còn lại ánh nhìn, chưa kịp gọi thành tên gọi. Và rồi ta vẫn đi, vẫn âm thầm bước tới, Giữa dòng đời xuôi ngược, chẳng hẹn mà nên. Vì ta tin — đâu đó giữa trăm nghìn duyên, Vẫn có một người… đang tìm ta như thế. ______________________________________ Cảm ơn bạn — người đang lắng nghe bài thơ này, vì đã cùng tôi đi qua vài phút lắng đọng giữa cuộc sống bộn bề. Nếu bạn cũng đang đi tìm một nửa của riêng mình, hãy tin rằng… họ cũng đang đi tìm bạn. Đừng quên để lại một lời bình luận, một lượt thích, để tôi — Phan Trọng Nghĩa có thêm động lực viết tiếp những vần thơ dành tặng trái tim biết yêu. Hẹn gặp lại bạn trong những bài thơ kế tiếp, trên kênh @trongnghia_y...
TÌM EM – NGƯỜI ĐỒNG HÀNH
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
(Thơ tuyển vợ – người có điều kiện tài chính)
Anh sinh bảy chín, tuổi đời cũng lớn,
Quãng đường đời đã lắm bước chông gai.
Tay trắng nghèo, không nhà cao cửa rộng,
Chỉ có tấm lòng thật dạ chẳng phai.
Anh không mơ người như tranh như ngọc,
Chẳng đòi hỏi sắc vóc với kiêu sa.
Chỉ cần em – người phụ nữ nhân hậu,
Có điều kiện để cùng bước đường xa.
Nếu em đến, ta chẳng màng thế sự,
Chỉ nắm tay nhau đi hết tháng ngày.
Dẫu ngoài kia đời bon chen khốn khó,
Chỉ cần em – hạnh phúc sẽ đong đầy.
Anh hứa sống yêu thương và trân trọng,
Không để em phải tủi hờn, xót xa.
Dù nghèo khó nhưng tình anh chân thật,
Nguyện cả đời gìn giữ một mái nhà…
Tác giả: Phan Trọng Nghĩa
Xem nhiều nhất
THƠ: THẾ SỰ ĐỜI
NGHỀ THẦY THUỐC
 Có một nghề rất cao quý bạn ơi!  Nghề thầy thuốc có tâm hồn trong trắng  Bên bệnh nhân bao tình thương sâu nặng  Chữa bệnh cho đời lành lặn những cơn đau.   Bạn cũng biết những ca trực đêm thâu  Bên người bệnh với nỗi đau thể xác  Nghe tiếng khóc thấy lòng như tan tác  Thương bệnh nhân như ruột thịt của mình.   Biết bao lần người thầy thuốc lặng thinh  Nhìn cái chết cận kề trên bàn mổ  Lòng ngậm ngùi, nước mắt rơi đau khổ  Tiếc cho đời, cho sự sống mong manh.   Cũng chẳng thiếu những phút giây yên lành  Lòng hạnh phúc thấy bệnh nhân khoẻ lại  Từng bài thuốc - phút hồi sinh đẹp mãi  Quên âu lo, quên đi những muộn phiền.   Là bệnh nhân chắc chẳng ai dám quên  Những công ơn người thầy thuốc ban tặng  Mãi về sau nhân dân ta còn nhắc  “Lương y như từ mẫu” ở trên đời.  
KHÔNG QUÊN CÔNG ƠN CHA MẸ
  Cha với Mẹ là hai người xa lạ  Không ruột rà hay thân thích bà con  Đã vì con thức trắng những đêm tròn  Khi tuổi nhỏ con thường hay yếu đuối    Đêm từng đêm bóng Mẹ Cha lầm lũi  Lo miếng ăn và giấc ngủ cho con  Để con vui với hạnh phúc gia đình  Ơn dưỡng dục không bao giờ quên lãng   Trẻ mồ côi được Mẹ Cha nuôi dưỡng  Ban cho con một mái ấm gia đình  Phận là con mà phước cũng của mình  Nên mới được Mẹ Cha đây nuôi nấng   Con mãi mãi ghi công ơn hai đấng  Không sinh thành mà lại rất yêu thương  Đã cùng con bên tất cả chặng đường  Ơn nghĩa nặng... cả đời không trả hết   Sống là nhớ, và chỉ quên khi chết  Hoa héo hon... được Mẹ Cha chăm tươi  Nếu kiếp sau còn có được làm người  Vẫn ước ao được làm con lần nữa    Tuy con lớn vẫn hằng mong từng bữa  Được nuông chiều bằng tay ấm Mẹ Cha  Từng tuổi này con chưa dám đi xa  Vì thương quá Mẹ Cha, không...nỡ bước   Giờ con chỉ cầu xin thêm điều ước  Mong Mẹ Cha được mãi mãi an lành  Yêu thương này con luôn sẽ nguyện dành  Để đền đáp công ơn từn...
ĐỜI QUÁ BẤT CÔNG
 SUY NGẪM   Cuộc đời dang dở dở dang  Con sông uốn khúc ngỡ ngàng cong queo  Lục bình hoa tím trăng cheo  Hững hờ con nước xuôi theo từng mùa   Cuộc đời cũng thật khéo đùa  Tình yêu chớm nở cũng vừa lại tan  Như hoa kia nở rồi tàn  Như trăng tròn khuyết trăng tan vào trời   Sự đời cũng chỉ vậy thôi  Ngày mai ai biết sẽ rồi ra sao  Từ nay mặc kệ trời cao  Để tâm buông thả tan vào hư vô   Từ nay hết đợi hết chờ  Hết mơ hết mộng tình thơ ngọt ngào  Với tay rót chén rượu đào  Nâng lên hạ xuống ta vào cõi tiên.   
ÉO LE CUỘC ĐỜI
  Người nghèo cuộc sống lang thang   Sống trong ống cống ổ hang qua ngày.   Nghèo nàn khổ sở lắm thay   Nhà không có ở tương lai mịt mù   Đêm đêm trằn trọc suy tư   Đời mình sao lại quá ư khốn cùng   Nhà giàu cuộc sống ung dung   Tiền bạc thừa mứa lung tung tiêu xài   Ăn trên ngồi trước lai rai   Lâu đài biệt thự không ai so kè   Xe hơi đời mới lấy le   Tiêu xài thoải mái không e ngại gì   Tiền Đô đồng Bảng thiếu chi   Người nghèo khổ bị khinh khi bao ngày   Sống chết thây kệ bọn bây   Vơ vét cho hết tháng ngày vui tươi   Ai ơi cũng kiếp con người   Số phận nghèo khổ bùi ngùi xót xa.    
LÀM CON HÃY NHỚ LỜI NÀY
   ƠN SÂU NGHĨA NẶNG   nước mắt rơi , có bao giờ chảy ngược....  mất mẹ rồi con sẽ sống ra sao?  giọt nước trôi có bao giờ chảy lại...  cha đi rồi con nương tựa vào ai.....  Hai vai cha gánh cuộc đời con cái  đôi tay mẹ , nặng trĩu tuổi thơ con !  khi sinh ra con như tờ giấy trắng  so sánh cha như nghiên mực thân thương  còn mẹ là cây bút mòn... mẹ viết....  viết run tay 2 chữ con chào đời !  khi ăn uống có bao điều gian khó  đắng phần mẹ , ngọt dành lại cho con  đêm mưa ướt 1 chiếc giường ọp ẹp  ướt phần mẹ , khô ráo để cho con !  Khi con lớn mẹ ân cần dạy dỗ  những điều hay lẽ phải của cuộc đời  từ lúc nhỏ cha ân cần nuôi dưỡng  tập con đi , ăn uống , chơi đùa  ai có mẹ xin đừng làm mẹ khóc ,  đừng để buồn lên mắt của người cha.   
LÀM THƠ KHI BUỒN
 Buồn buồn ta cũng làm thơ Trách ai sao để ta bơ vơ sầu Vo ve suy nghĩ trong đầu Tại sao? Chẳng hiểu do đâu... nên buồn Nghẹn ngào giọt lệ chợt tuôn Tự dưng không biết ngọn nguồn vì sao Vừa lo, vừa giận... vừa đau Hiểu lòng... sao để ta đau tấc lòng? Biết rằng buông hết là xong Nhưng đâu phải dễ... đúng không, hỡi người!?.     
ƯỚC MƠ
Năm nay tuổi đã 40   Mà sao như thấy mới ngoài hai mươi  Từ sinh ra đến nên người  Biết ơn cha mẹ một đời hi sinh.  Sống không thẹn với chính mình  Chân thành, thẳng thắn, nhiệt tình, lạc quan,  Trời thương may được thanh nhàn  Giàu sang chẳng có, gian nan chưa từng  Thế nên càng phải biết chừng  Biết vui tự tại, biết mừng bình an  Không ích kỷ, chẳng tham lam  Không mong tiến chức, thăng quan, phát tài  Chỉ mong mạnh khoẻ lâu dài  Gia đình trên dưới trong ngoài yên vui  Mong sao có vợ ngoan hiền  Yêu tôi trọn kiếp suốt đời thủy chung.      
THƠ: TỎ TÌNH DUNG MUỘI
  LỜI TỎ TÌNH   Biết nói sao với Hoàng Dung  Nỗi lòng ta giữa Đào Hoa Đảo  Ta cùng nàng đã bao phen xương máu  Bình thiên hạ với chiêu thức Giáng Long.   Nàng hiểu cho khúc ruột bòng bong  Khi ngoài kia còn Hoa Tranh công chúa  Cô bạn gái của đời ta một thuở  Hoa Tranh cũng yêu ta, khổ lắm, Dung muội ơi!   Tưởng ngon lành, ai ngờ lắm chơi vơi  Bởi làm sao yêu một lần hai ả?  Một bên là do vua Mông ban gả  Một bên là tình yêu trong sáng đầu đời.   Giữa đảo Đào Hoa lòng dạ tơi bời  Ta vẫn quyết một đời yêu Dung muội  Nhưng còn Hoa Tranh kia yếu đuối  Cũng một lòng chờ đợi ta...   Vướng làm gì mối tình tay ba  Khiến cho lòng ta thêm sầu hận  Hỡi Dung nhi, ta khẩn xin nàng đừng giận  Vì cả đời yêu chỉ một nàng thôi.          
CHÁN ĐỜI
  Tác giả:  Phan Trọng Nghĩa   Ngẫm nghĩ cuộc đời sao mà thấy chán Muốn cầm bình thuốc chuột "uống" cho rồi Khi tôi rầu tôi mần thơ .... thẩn Ngâm một hồi sầu cũng vẫn chưa vơi Cuộc đời tôi là bể khổ triền miên Tới dập dồn như ... đạn tiểu liên Mẹ bị bệnh, kẹt tiền, mất việc, Trong họ hàng thì chẳng có người thân Đi vay mượn thì không ai cho mượn Mở mắt ra thì cái bụng đói meo Đau dạ dày, sổ mũi, lại nhức răng Ăn ngon miệng lại cắn nhằm miếng ớt ... Không có tiền đem đồ nhà đi bán Bán đồng hồ, rồi lại bán cái alo Bán giá bèo, cầm thì chẳng bao nhiêu Mấy thứ đó là tài sản tôi đó Khổ kiểu này đố ai sống nỗi đây Còn một loại khổ rất là nên thơ Thường thấy ở những tuổi đời mới lớn Đó chính là nỗi khổ vì yêu Vì tương tư bóng dáng diễm kiều Vì nhớ hoài lời ai ngọt lịm Vì đêm buồn gối lẻ cô liêu Cho con tim nhói đau êm ái Theo nỗi nhớ ngập hồn nóng cháy Cho sợi buồn đan kín tâm tư Tiễn người về nắng chiều nửa bãi ... Nếu cuộc đời trơn tru tuốt luốt Không có những nỗi buồn rát buốt T...

Nhận xét