THƠ: GIÀU TRÍ THỨC

 Ở đời ganh ghét, chẳng được chi. Thù hận hại nhau, chẳng được gì. Xã hội bao la, người mỗi tính. Rộng lượng bao dung, bớt sầu bi. Những người hiểu biết, gạt sân si. Kẻ kém nhận thức, hay so bì. Học nhiều, học ít! Không quan trọng. Hơn nhau đạo đức, mặt lễ nghi. Người giỏi làm tướng, dốt làm lính. Đèn ai nấy sáng, chớ khinh khi. Hơn thua đức độ, tâm hiếu nghĩa. Giàu, giỏi mà hẹp, tâm vứt đi…


( Tác giả: Phan Trọng Nghĩa )

___________________________________________

ĐỜI HAY GANH GHÉT CHÊ BAI


Trong cuộc sống ta cũng thường hay gặp những người thích chê bai người khác. Thấy ai họ cũng chê. “Cao chê thấp, thấp chê lùn. Béo chê ốm, ốm chê mập. Đẹp chê xấu, xấu chê nghèo.

Theo các chuyên gia, người thấy cái gì cũng chê, đụng cái gì cũng chê là bởi trong tâm họ chất chứa nỗi hờn giận, sân hận, oán ghét cuộc đời. Nói theo nhà Phật là tâm họ thiếu "từ, bi, hỷ, xả". Họ không mở được lòng thương yêu ra với con người, với chúng sinh. Họ thấy tất cả xung quanh toàn một màu đen tối, tiêu cực.

Vì tâm tiêu cực nên nhìn thấy đâu cũng tiêu cực, nên thấy ai cũng đáng ghét. Chê bai từ đó mà ra.

Đáng lẽ khi thấy một người đi ăn mày, cách nhìn của một người có tâm từ bi hỷ xả, họ sẽ động lòng trắc ẩn: Chắc họ có nỗi éo le gì đó thì mới phải đi ăn mày. Nhưng nếu một người không có lòng từ bi, họ sẽ trề môi mà nói: Đang khỏe mạnh thế này mà lười lao động, không chịu đi làm ăn lại đi ăn xin!


( Tác giả bài văn: Phan Trọng Nghĩa )

Nhận xét

Xem nhiều nhất

ÉO LE CUỘC ĐỜI

THƠ: THẾ SỰ ĐỜI

ƯỚC MƠ