Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2019

THƠ: THẾ SỰ ĐỜI

Lăn lóc mấy mùa với gió sương Tuổi xuân đâu phải kiếp hoang đường Càng nhiều ước vọng càng gian khổ Càng lắm nhân tình lắm tiếc thương Đã biết thói đời, đen đổi trắng Cho hay thế sự, sắc thay hương Mặc, ta cứ bước đi đi mãi Chấp trọn đời này với gió sương.

KHÔNG QUÊN CÔNG ƠN CHA MẸ

Cha với Mẹ là hai người xa lạ Không ruột rà hay thân thích bà con Đã vì con thức trắng những đêm tròn Khi tuổi nhỏ con thường hay yếu đuối Đêm từng đêm bóng Mẹ Cha lầm lũi Lo miếng ăn và giấc ngủ cho con Để con vui với hạnh phúc gia đình Ơn dưỡng dục không bao giờ quên lãng Trẻ mồ côi được Mẹ Cha nuôi dưỡng Ban cho con một mái ấm gia đình Phận là con mà phước cũng của mình Nên mới được Mẹ Cha đây nuôi nấng Con mãi mãi ghi công ơn hai đấng Không sinh thành mà lại rất yêu thương Đã cùng con bên tất cả chặng đường Ơn nghĩa nặng... cả đời không trả hết Sống là nhớ, và chỉ quên khi chết Hoa héo hon... được Mẹ Cha chăm tươi Nếu kiếp sau còn có được làm người Vẫn ước ao được làm con lần nữa Tuy con lớn vẫn hằng mong từng bữa Được nuông chiều bằng tay ấm Mẹ Cha Từng tuổi này con chưa dám đi xa Vì thương quá Mẹ Cha, không...nỡ bước Giờ con chỉ cầu xin thêm điều ước Mong Mẹ Cha được mãi mãi an lành Yêu thương này con luôn sẽ nguyện dành Để đền đáp công ơn từn

LÀM THƠ KHI BUỒN

Buồn buồn ta cũng làm thơ Trách ai sao để ta bơ vơ sầu Vo ve suy nghĩ trong đầu Tại sao? Chẳng hiểu do đâu... nên buồn Nghẹn ngào giọt lệ chợt tuôn Tự dưng không biết ngọn nguồn vì sao Vừa lo, vừa giận... vừa đau Hiểu lòng... sao để ta đau tấc lòng? Biết rằng buông hết là xong Nhưng đâu phải dễ... đúng không, hỡi người!?.

CHÁN ĐỜI

Tác giả:  Phan Trọng Nghĩa Ngẫm nghĩ cuộc đời sao mà thấy chán Muốn cầm bình thuốc chuột "uống" cho rồi Khi tôi rầu tôi mần thơ .... thẩn Ngâm một hồi sầu cũng vẫn chưa vơi Cuộc đời tôi là bể khổ triền miên Tới dập dồn như ... đạn tiểu liên Mẹ bị bệnh, kẹt tiền, mất việc, Trong họ hàng thì chẳng có người thân Đi vay mượn thì không ai cho mượn Mở mắt ra thì cái bụng đói meo Đau dạ dày, sổ mũi, lại nhức răng Ăn ngon miệng lại cắn nhằm miếng ớt ... Không có tiền đem đồ nhà đi bán Bán đồng hồ, rồi lại bán cái alo Bán giá bèo, cầm thì chẳng bao nhiêu Mấy thứ đó là tài sản tôi đó Khổ kiểu này đố ai sống nỗi đây Còn một loại khổ rất là nên thơ Thường thấy ở những tuổi đời mới lớn Đó chính là nỗi khổ vì yêu Vì tương tư bóng dáng diễm kiều Vì nhớ hoài lời ai ngọt lịm Vì đêm buồn gối lẻ cô liêu Cho con tim nhói đau êm ái Theo nỗi nhớ ngập hồn nóng cháy Cho sợi buồn đan kín tâm tư Tiễn người về nắng chiều nửa bãi ... Nếu cuộc đời trơn tru tuốt luốt Không có những nỗi buồn rát buốt T

ƯỚC MƠ

Năm nay tuổi đã 40  Mà sao như thấy mới ngoài hai mươi Từ sinh ra đến nên người Biết ơn cha mẹ một đời hi sinh. Sống không thẹn với chính mình Chân thành, thẳng thắn, nhiệt tình, lạc quan, Trời thương may được thanh nhàn Giàu sang chẳng có, gian nan chưa từng Thế nên càng phải biết chừng Biết vui tự tại, biết mừng bình an Không ích kỷ, chẳng tham lam Không mong tiến chức, thăng quan, phát tài Chỉ mong mạnh khoẻ lâu dài Gia đình trên dưới trong ngoài yên vui Mong sao có vợ ngoan hiền Yêu tôi trọn kiếp suốt đời thủy chung.  

THƠ: GIỮ VẪN NIỀM TIN

Giữ vững niềm tin chớ vấn vương Đề cao y đức hãy khiêm nhường Xua tan tiếng xấu trong tâm tưởng Chứng tỏ lòng ngay trước mật đường Nghiệp sáng hồng chuyên do tu dưỡng Mẹ hiền thánh thiện bởi tình thương Vì dân phục vụ - niềm vui sướng Tôi quyết thành nghề tỏa ngát hương.

NGHỀ THẦY THUỐC

Có một nghề rất cao quý bạn ơi! Nghề thầy thuốc có tâm hồn trong trắng Bên bệnh nhân bao tình thương sâu nặng Chữa bệnh cho đời lành lặn những cơn đau. Bạn cũng biết những ca trực đêm thâu Bên người bệnh với nỗi đau thể xác Nghe tiếng khóc thấy lòng như tan tác Thương bệnh nhân như ruột thịt của mình. Biết bao lần người thầy thuốc lặng thinh Nhìn cái chết cận kề trên bàn mổ Lòng ngậm ngùi, nước mắt rơi đau khổ Tiếc cho đời, cho sự sống mong manh. Cũng chẳng thiếu những phút giây yên lành Lòng hạnh phúc thấy bệnh nhân khoẻ lại Từng bài thuốc - phút hồi sinh đẹp mãi Quên âu lo, quên đi những muộn phiền. Là bệnh nhân chắc chẳng ai dám quên Những công ơn người thầy thuốc ban tặng Mãi về sau nhân dân ta còn nhắc “Lương y như từ mẫu” ở trên đời.

ĐỜI QUÁ BẤT CÔNG

SUY NGẪM Cuộc đời dang dở dở dang Con sông uốn khúc ngỡ ngàng cong queo Lục bình hoa tím trăng cheo Hững hờ con nước xuôi theo từng mùa Cuộc đời cũng thật khéo đùa Tình yêu chớm nở cũng vừa lại tan Như hoa kia nở rồi tàn Như trăng tròn khuyết trăng tan vào trời Sự đời cũng chỉ vậy thôi Ngày mai ai biết sẽ rồi ra sao Từ nay mặc kệ trời cao Để tâm buông thả tan vào hư vô Từ nay hết đợi hết chờ Hết mơ hết mộng tình thơ ngọt ngào Với tay rót chén rượu đào Nâng lên hạ xuống ta vào cõi tiên.

LÀM CON HÃY NHỚ LỜI NÀY

ƠN SÂU NGHĨA NẶNG nước mắt rơi , có bao giờ chảy ngược.... mất mẹ rồi con sẽ sống ra sao? giọt nước trôi có bao giờ chảy lại... cha đi rồi con nương tựa vào ai..... Hai vai cha gánh cuộc đời con cái đôi tay mẹ , nặng trĩu tuổi thơ con ! khi sinh ra con như tờ giấy trắng so sánh cha như nghiên mực thân thương còn mẹ là cây bút mòn... mẹ viết.... viết run tay 2 chữ con chào đời ! khi ăn uống có bao điều gian khó đắng phần mẹ , ngọt dành lại cho con đêm mưa ướt 1 chiếc giường ọp ẹp ướt phần mẹ , khô ráo để cho con ! Khi con lớn mẹ ân cần dạy dỗ những điều hay lẽ phải của cuộc đời từ lúc nhỏ cha ân cần nuôi dưỡng tập con đi , ăn uống , chơi đùa ai có mẹ xin đừng làm mẹ khóc , đừng để buồn lên mắt của người cha.

THƠ: TỎ TÌNH DUNG MUỘI

LỜI TỎ TÌNH Biết nói sao với Hoàng Dung Nỗi lòng ta giữa Đào Hoa Đảo Ta cùng nàng đã bao phen xương máu Bình thiên hạ với chiêu thức Giáng Long. Nàng hiểu cho khúc ruột bòng bong Khi ngoài kia còn Hoa Tranh công chúa Cô bạn gái của đời ta một thuở Hoa Tranh cũng yêu ta, khổ lắm, Dung muội ơi! Tưởng ngon lành, ai ngờ lắm chơi vơi Bởi làm sao yêu một lần hai ả? Một bên là do vua Mông ban gả Một bên là tình yêu trong sáng đầu đời. Giữa đảo Đào Hoa lòng dạ tơi bời Ta vẫn quyết một đời yêu Dung muội Nhưng còn Hoa Tranh kia yếu đuối Cũng một lòng chờ đợi ta... Vướng làm gì mối tình tay ba Khiến cho lòng ta thêm sầu hận Hỡi Dung nhi, ta khẩn xin nàng đừng giận Vì cả đời yêu chỉ một nàng thôi.